Xuyên qua 1 Thế kỷ thế nhưng có lẽ câu chuyện kinh hoàng về buổi nấu “cao tinh tinh” năm 1998 đó sẽ chẳng bao giờ hết ám ảnh núi rừng Đá Cóc.
Nội dung chính
Có những câu chuyện khó lòng mà lý giải. Cũng có những sai lầm vô ý nhưng lại để lại hậu quả ám ảnh đến kinh hoàng. Đó chính là câu chuyện kể về 1 nhầm lẫn tai hại được coi là kinh hoàng nhất từ trước tới nay xảy ra vào cuối năm 1998 ở thôn Đá Cóc, xã Thắng Sơn, huyện Thanh Sơn, Phú Thọ.
Để rồi, mãi về sau này, khi nhắc đến câu chuyện xưa cũ đó, người ta vẫn không khỏi rùng mình, sợ hãi.
Tiếng nổ lớn trong đêm
Cuối Thế kỷ trước, người dân thôn Đá Cóc, xã Thắng Sơn, huyện Thanh Sơn, Phú Thọ đa phần sống dựa vào rừng cây núi đồi. Thời đó, 1 số người trồng cây lấy gỗ với diện tích rộng lớn phải lên phương án thuê người dân trong thôn trông giữ, canh tác hộ.
Năm đó, ở thôn Đá Cóc có một ông chủ rừng tên là Nguyễn Văn Ước. Để đảm bảo việc quản lý rừng cây lấy gỗ của mình trên đồi Đồng Cốc, ông Ước đã thuê người dân trong thôn, sống cách cánh rừng của mình khoảng 3km để trông coi hằng ngày.
Ông Đinh Văn Ngạch (sinh năm 1946) là người thôn Đá Cóc, vốn là 1 thợ săn nên khá am hiểu về đường đi lối lại trong rừng cây, núi đồi, chính vì vậy đã nhận công việc trông coi rừng cây trên đồi Đồng Cốc cho ông Ước. Từ đó, hằng ngày, ông Ngạch vừa vào rừng đi săn vừa trông coi cây cối trong rừng.
Không chỉ có ông Ngạch được thuê trông coi cánh rừng. Ở thôn Đá Cóc, có khoảng 18ha rừng được giao cho ông ông Đinh Văn Tám (sinh năm 1948, ngụ thôn Dốc Kẹm, xã Hương Cần) trông coi quản lý.
Cuộc sống vẫn cứ diễn ra như vậy, ở vùng cao, người dân chẳng dư dả gì nhưng vẫn luôn yên ả như vậy mà sống ngày qua ngày.
Thế rồi, vào 1 đêm muộn cuối năm 1998, chính xác là ngày 29-11, ông Tám đang nằm nghỉ ngơi trong lán của mình thì bỗng nghĩ nghe thấy 1 tiếng nổ lớn. Ngay lập tức ông tỉnh giấc và đi ra ngoài nghe ngóng tình hình.
Nhìn qua quả đồi đối diện, ông Tám thấy lửa và khói bốc ra từ 1 đám cháy nhỏ, đinh ninh trong bụng là có người đi đêm đốt ong rừng nên chỉ quan sát thêm 1 chút nữa rồi ông Tám quay lại lán của mình tiếp tục nghỉ ngơi.
Hai ngày sau đó, ông Tám có việc phải đi đến tận Hà Giang nên sự việc tiếng nổ và đám cháy đêm hôm đó ông cũng chẳng kể lại với ai. Vả lại người dân ở đây đi đêm đốt ong chẳng phải chuyện gì hiếm lạ nên ông Tám cũng không quá bận tâm.
Người thợ săn và “món hời” xác tinh tinh quý hiếm
Sáu ngày sau đêm xuất hiện tiếng nổ và đám cháy lớn phía bên kia đồi đối diện với cánh rừng ông Tam nhận trông coi, vào chiều ngày 5-12-1998, ông Ngạch trong lúc đi rừng thì tìm thấy 1 vật thể kỳ lạ đã cháy đen ở đúng ngọn đồi mà ông Tám đã nghe thấy tiếng nổ trước đó.
Vật thể rất khó xác định bởi vì đã bị cháy đen, nhưng nhìn vẫn giống khỉ, chỉ khác là về kích thước thì to lớn hơn rất nhiều. Ông Ngạch quan sát rất lâu, tuy đã bị cháy sém, đen thui nhưng vẫn có thể thấy phần lưng hơi gù, bắp chân to và dài. 2 chi trước phồng lên, móng tay dài và co quắp. Do bị cháy nên cằm hất lên, cổ rụt, khuôn mặt co lại khiến cả hàm răng nhe ra trắng nhởn.
Nấu cao
Đinh ninh là bắt được 1 con tinh tinh hiếm có khó tìm, ngày hôm sau ông Ngạch rủ anh em trong nhà và hàng xóm tìm cách nấu cao.
Họ chuẩn bị nào dao, nào thớt, gầu múc nước… đầy đủ để mang ra ao lớn đầu làng. Có đến cả 10 người chung tay, mỗi người 1 công 1 việc tiến hành rửa sạch, mổ xẻ tinh tinh hiếm để chuẩn bị nấu cao. Cả làng thì ào ào đổ đến, ai cũng muốn xem mổ xẻ con tinh tinh hiếm quý này như thế nào.
Kế đó, lại có cả chục người thay phiên nhau trực canh cái nồi cao tinh tinh, ai cũng háo hức bởi lẽ cao tinh tinh thì đây là lần đầu họ được tận mắt trông thấy. Sau 3 ngày 3 đêm, dân làng cuối cùng cũng chờ được nồi cao quý hiếm hoàn thành.
Lúc bắc nồi, nhiều người cũng tỏ vẻ thắc mắc, thường thì cao khỉ sẽ cứng và có màu nâu thế nhưng cao này lại có màu đỏ nhạt, đã vậy còn khá mềm so với loại cao thông thường. Nhưng sau cùng, chẳng ai bảo ai, họ đều cho rằng cao tinh tinh quý hiếm thì làm sao mà giống cao khỉ bình thường được.
Thế rồi, dân làng rủ nhau đi mua rượu về, lấy 1 phần cao ngâm lẫn với rượu để mời nhau thưởng thức. Bữa đó, thôn Đá Cao có không ít người ngồi trên bàn rượu này chứ chẳng riêng lẻ gì ai.
Gần 1 tuần sau, ông Tám đi có việc về nhà thì mới nghe thấy người làng nói chuyện bắt được tinh tinh quý hiếm về nấu cao. Hỏi ra ông mới biết “tinh tinh” kia được phát hiện gần đám cháy đêm hôm đó. Lúc này, ông Tám đã cảm thấy có điều gì đó không hề ổn.
Nhìn nhóm người bên bàn rượu, ông Tám nói với họ rằng khả năng có nhầm lẫn ở đây, vùng này lấy đâu ra tinh tinh? Vừa dứt lời thì ai ai cũng phản bác, họ nói ông Tam không có chứng kiến nên chẳng biết gì, rõ ràng vật thể kia giống hệt con tinh tinh.
Không nói lại được, ông Tam đợi nhóm người ngày ngày men say mới ra lời thách thức xem ai dám theo ông ra tận nơi bắt được tinh tinh để làm ra ngô ra khoai chuyện cao này có phải cao tinh tinh thật hay không.
Nhóm người có chút men rượu, cùng nhau lên ngọn đồi nơi ông Ngạch phát hiện ra xác tinh tinh hiếm quý kia. Ở đây, sự thật kinh hoàng khiến người ta bủn rủn tay chân về “xác tinh tinh quý hiếm” dần được hé lộ.
“Tinh tinh làm gì có những thứ này”
Nhóm người bên bàn nhậu đó theo chân ông Tám lần tìm lên ngọn đồi mà ông Tám đã chứng kiến đám cháy vào cái đêm hôm đó. Khu vực xảy ra đám cháy rất dễ để nhận thấy bởi lẽ ở 1 bãi đất bằng phẳng có 1 khoảng đất rộng chừng 2 manh chiếu và có dấu hiệu cháy sém rất rõ ràng.
Ông Tám chính là người chủ động dùng que gậy lật tìm, mò mẫm trong đống tro tàn tiêu điều và lạnh lẽo. Sau vài lần bới đám tro lên, 1 chiếc cúc áo bằng đồng, 1 cặp tóc bằng nhôm, vài ba mảnh vải màu xám còn đang cháy dở lộ ra.
Vốn đã mang sẵn trong lòng những nghi ngờ, ông Tám tiếp tục tìm kiếm xung quanh thì phát hiện ra 1 vài thanh củi cháy dở dang có những sợi dài như sợi tóc người.
Đám người bủn rủn tay chân, ngồi phịch xuống đất cố gắng lấy lại bình tĩnh. Lúc này có lẽ họ đã phần nào đoán ra món hời mà họ những tưởng không phải là “xác tinh tinh quý hiếm”.
Ông Tám thu thập những món đồ này và cả những sợi tóc tìm thấy quay sang nói với mọi người có mặt tại đó.
“Vùng này không thể có tinh tinh. Mà tinh tinh thì làm gì có tóc và những thứ này?”
Họ mang theo tâm trạng nặng nề chưa từng có. Sợ hãi tột cùng xen lẫn với cảm giác rùng rợn khiến họ lê những bước chân nặng nề về làng. Ông Tám là người nhận nhiệm vụ giữ những vật dụng thu lại được tại hiện trường vụ cháy đêm đó thậm chí không dám ngủ lại lán trông coi rừng mà phải về trong làng. Những vật dụng ông cầm theo cứ như thể lúc nặng lúc nhẹ.
Cùng thời điểm này, cơ quan chức năng cũng vừa nắm được thông tin người dân bắt được con tinh tinh quý hiếm. Tuy nhiên, khi vị cán bộ được cắt cử xuống tới nơi, thì dân làng đã nấu xong nồi cao rồi.
Vài ngày sau, ông Tám đã mang chứng cứ liên quan đến cho cơ quan chức năng, các cán bộ một lần nữa xuống kiểm tra và tiến hành khám nghiệm. Kết quả khiến cả làng sợ hãi đến nhũn cả người, xác tinh tinh mà họ mang đi mổ xẻ rồi nấu cao đó thực chất chính là… xác người.
Chén rượu có mùi “cái chết”
Vì cả làng đều cho rằng đây là xác tinh tinh quý hiếm nên ngay từ khi ông Ngạch mang về thì ai ai cũng tò mò đến xem, thậm chí quá trình mổ xẻ nấu cao còn có không ít người góp 1 tay vào. Đến lúc này cả làng đều sợ đến thất kinh.
Nồi cao hôm đó sau khi túc trực 3 ngày 3 đêm thì cô lại được khoảng 1kg cao với những cảm quan không hề giống với cao khỉ thông thường. Nhưng vì tin tưởng đây ắt hẳn là tinh tinh quý hiếm nên nhiều người đã ngâm rượu uống cùng nhau.
Người thôn Đá Cốc ai uống phải thứ rượu đó đều cảm thấy 1 mùi “gây gây” đến khó chịu xộc thẳng lên mũi. Sau khi được biết xác tinh tinh kia thực chất là xác người thì người trong làng móc họng nôn ọe đến cả tuần lễ vẫn không thoát được cảm giác rùng rợn đến nhũn cả người.
Ông trưởng thôn năm đó còn ngỏ ý muốn mua lại 1 chút cao nhưng người thợ săn không đồng ý bán cho. Sau này ông vẫn cảm thấy may mắn vì đã không mua được thứ cao nấu từ việc nhầm lẫn tai hại này.
Hơn 20 người tham gia vào việc mổ xẻ, nấu cao và uống rượu ngâm với cao được mời lên làm việc. Thế nhưng tất cả đều khai nhận giống nhau và đều khẳng định không hề hay biết mà hoàn toàn cho rằng đây đúng là xác của tinh tinh quý hiếm.
Ông Ngạch, người thợ săn tìm thấy xác người này cũng khai nhận khi tìm được thì xác đã cháy đen, có dấu hiệu phân hủy nên mới nhầm lẫn là xác tinh tinh. Ông không hề biết về danh tính của nạn nhân, lại càng không có bất kỳ liên quan nào đến cái chết của nạn nhân.
Cuộc điều tra không tìm thấy dấu hiệu của tội phạm nên đã được nhận định là 1 vụ tự thiêu. Gia đình của nạn nhân được mời lên để làm việc và bàn giao những vật còn lại của nạn nhân, họ bàng hoàng không dám tin đây là sự thật, lại càng không đồng tình với kết luận đây là 1 vụ tự thiêu.
Bí ẩn mãi mãi không có lời giải đáp
Nạn nhân được xác định là Đinh Thị Minh Thơ (SN 1949, ngụ đội 7, xã Yên Lương) mất tích từ ngày 29-11-1998. Em trai của bà Thơ là ông Đinh Minh Tuấn đã được yêu cầu đến làm xét nghiệm ADN, kết quả cho thấy “xác tinh tinh quý hiếm” bị người thôn Đá Cao mang đi nấu cao chính là bà Thơ.
Bà Thơ là con thứ 2 trong gia đình, thời trẻ mơ ước làm giáo viên nên đã theo học sư phạm. Sau này chiến tranh khiến bà phải bỏ học giữa chừng rồi về nhà tần tảo làm lụng nuôi các em. Quanh đi quẩn lại tuổi xuân đi mất, bà Thơ vẫn sống cô độc 1 mình, không chồng không con.
Người em trai được thông báo lên nhận lại những vật dụng sót lại của chị. Tất cả chỉ còn 1 chiếc cúc đồng, 1 chiếc cặp bằng nhôm và 1 chút xương còn lại. Đau đớn và xót xa khiến gia đình họ không dám tin đây là sự thật.
Thương số phận người chị bất hạnh, người em trai và gia đình không chấp nhận kết luận của cơ quan chức năng rằng đây là 1 vụ tự thiêu.
Ông Tuấn còn nhớ rằng ngày hôm đó chị gái có mang theo đôi bông tai bằng vàng, thế nhưng tại hiện trường đám cháy đều không hề tìm thấy. Rất có thể đây là 1 vụ cướp tài sản rồi giết người phi tang xác chết. Nếu không thì vì sao đôi bông tai vàng lại không cánh mà bay?
Ngoài ra, cơ quan chức năng cũng cho rằng, rất có thể bà Thơ sau khi không đón được xe đã mang theo can nhựa đi mua xăng rồi tìm lên ngọn đồi đối diện khu rừng ông Tám trông coi để tự thiêu. Điều này rất không hợp lý bởi lẽ ông Tuấn cho biết bà Thơ luôn có thói quen mang theo can nước khi đi đường xa chứ không phải là để mua xăng.
Không những vậy, nếu bà Thơ có ý định tự tử thì vì sao khi rời khỏi nhà lại phải sắp xếp mang theo quần áo, tư trang cá nhân?
Thế nhưng, cuối cùng tất cả vẫn cứ mãi là dấu hỏi bỏ ngỏ. Cơ quan chức năng không tìm được bất cứ bằng chứng, nhân chứng nào cũng như không hề có dấu hiệu của việc phạm tội nên vụ án vẫn được kết luận là 1 vụ tự thiêu. Ông Ngạch và dân thôn Đá Cóc ngoài việc nhầm lẫn thành tinh tinh rồi mang đi nấu cao ra thì hoàn toàn vô can với cái chết của bà Thơ.
Sự việc khép lại nhưng rừng núi Đá Cốc biết bao nhiêu lâu sau cũng không thể thôi ám ảnh với nồi “cao người” năm đó. Giá như, người dân thôn Đá Cốc tìm hiểu kĩ hơn hoặc chăng báo với cơ quan chức năng về sự xuất hiện của vật thể cháy sém lạ lùng đó thì có lẽ mọi chuyện đã không quá nỗi bi kịch thế này…
Bài viết liên quan
- Qua bác hàng xóm, tôi đau đớn phát hiện ra bí mật của chồng tương lai
- Xin cưới mẹ đơn thân thì cả nhà phản đối, lúc tôi đưa mẹ con cô ấy về mẹ lại dúi cho 100 triệu giục cưới gấp
- Biết đứa bé trong bụng vợ không phải con mình, tôi vẫn nhắm mắt làm ngơ để giấu bí mật tày trời
- Đám cưới Vbiz được mong chờ năm 2023: 2 người đã được cầu hôn, 1 mỹ nhân nhập hội phu nhân hào môn
- Vợ bầu thai đôi chồng chỉ đưa 2 triệu/tháng, con ra đời nhìn giấy khai sinh anh chết điếng