Nghe mẹ nói mà tôi tức đến phát khóc, nhưng tôi không biết phải làm thế nào cả.
Tôi gặp chồng năm 25 tuổi, anh cao to đẹp trai, công việc ổn định, gia đình lại có điều kiện nên khi đưa anh về ra mắt bố mẹ tôi khá ưng ý. Khi hai đứa lấy nhau, bố mẹ chồng cho chúng tôi một căn nhà ở thành phố. Gia đình tôi tuy nghèo nhưng bố mẹ cũng cố gom góp, trao cho tôi 2 chỉ vàng làm của hồi môn.
Sau khi cưới, vì nhà nội gần nên hầu như cuối tuần nào hai vợ chồng tôi cũng qua nhà bố mẹ chồng ăn cơm. Mỗi lần sang tôi đều biết ý mua sắm nhiều thứ như món ngon, đồ đạc linh tinh trong nhà, thỉnh thoảng biếu bố mẹ tiền, những ngày lễ hay kỷ niệm, sinh nhật cũng không thiếu quà cáp. Còn bố mẹ ruột tôi lại khác, vì ở xa cách 400km nên hai vợ chồng ít khi về thăm, chắc năm chỉ về được đôi ba lần nên việc báo hiếu cũng không được chu đáo bằng nhà nội.
Cưới nhau 3 năm, trong tay hai vợ chồng cũng có một số tiền tiết kiệm. Tôi muốn dùng số tiền này để kinh doanh, như vậy tôi sẽ không bị gò bó thời gian như đi làm công sở, có nhiều thời gian hơn cho gia đình.
Cưới nhau 3 năm, trong tay hai vợ chồng cũng có một số tiền tiết kiệm. Tôi dự định dùng số tiền này để làm ăn kinh doanh. (Ảnh minh họa)
Kế hoạch chưa kịp thực hiện thì đúng lúc này em trai tôi lấy vợ. Nghe mẹ nói, nhà gái muốn đàng trai mua nhà cho hai em ở trên thành phố, nhưng bố mẹ tôi làm gì có đủ khả năng này. Ở nhà có mảnh đất, bố mẹ đã bán đi với giá 1 tỷ đồng để gom góp tiền mua nhà cho em trai.
Tuy nhiên, số tiền này vẫn chưa đủ để mua một căn nhà trên thành phố nên mẹ đã tới nhà mượn vợ chồng tôi thêm 600 triệu nữa. Mẹ nói con số này mà tôi thực sự hoảng sợ, vợ chồng tôi có tiền tiết kiệm thật nhưng làm gì có nhiều như thế. Tuy nhiên dù sao đây cũng là chuyện cả đời của em trai nên hai vợ chồng đã bàn nhau, gom 300 triệu đưa mẹ để lo nhà cửa, cưới xin cho em trai.
Khi cầm tiền, mẹ vui vẻ hứa chắc nịch sau một năm sẽ trả lại cho vợ chồng tôi. Tôi tin mẹ chẳng nghi ngờ gì, nhưng một năm sau mẹ dường như đã quên mất số tiền này. Đó là số tiền tôi dự định để làm ăn kinh doanh, vì đám cưới của em trai mà phải trì hoãn mất một năm rồi, nay tôi muốn lấy lại thì mẹ lại trì hoãn hết lần này đến lần khác. Tuần trước, tôi lại hỏi mẹ về số tiền đó, nào ngờ mẹ lại quát:
– Mẹ không có tiền, con có đòi nữa cũng vậy thôi. Mà dù có mẹ cũng không trả, con là chị phải có trách nhiệm lo cho em chứ. Bố mẹ nuôi con bao năm có tính toán đồng nào không mà giờ cho em đôi đồng thôi cũng tiếc.
Khi tôi hỏi về số tiền vay trước đó, mẹ lại quát tôi, không chịu trả. (Ảnh minh họa)
Nghe mẹ nói mà tôi tức đến phát khóc, nhưng tôi không biết phải làm thế nào cả. Suốt một thời gian dài tôi ủ rũ, lo lắng chồng bị trách mắng vì số tiền đó đâu phải của riêng tôi mà là của hai vợ chồng. Suy nghĩ nhiều ngày, tôi quyết định thú nhận với chồng vì đằng nào chuyện này cũng không thể giấu mãi được. Cứ nghĩ anh sẽ tức điên lên nên tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe anh mắng, nhưng không ngờ chồng lại phá lên cười khiến tôi ngây ngốc cả người.
– Hóa ra mấy ngày nay em ủ rũ là vì chuyện này à? Tiền chỉ là vật ngoài thân thôi em, hết có thể kiếm lại được. Nếu mẹ không trả thì em đừng đòi nữa, coi như chúng ta dùng số tiền đó để báo hiếu bố mẹ đi, dù sao bao năm nay hai vợ chồng cũng chưa làm tròn chữ hiếu với bố mẹ. Còn mẹ đã như vậy thì trong tương lai đừng dễ dàng cho mẹ mượn tiền nữa là được.
Nghe chồng nói tôi thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Không ngờ anh lại rộng lượng như vậy. Tôi thực sự rất xúc động, tôi thật may mắn khi lấy được một người chồng tốt như anh.
Bài viết liên quan
- Hoà Minzy có phản ứng gì trước màn quỳ gối trao nhẫn của Văn Toàn?
- Quang Linh không chấp nhận Lôi Con là con, nói thẳng 1 điều mối quan hệ hiện tại
- Danh tính cô giáo THPT Thạch Bàn thân mật với nam sinh trong lớp học
- Phương Lan – Phan Đạt bất ngờ thông báo dừng lại sau 1 năm kết hôn, sốc toàn tập
- Tôi cùng bồ ở khách sạn gặp vợ đang vui bên mối tình đầu