Cách đây mấy chục năm về trước cụ đã trải qua một cơn bạo bệnh để rồi chết đi sống lại trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Cách đây mấy chục năm về trước cụ đã trải qua một cơn bạo bệnh để rồi chết đi. Nhưng không ngờ, trong lúc mọi người đang nhốn nháo lo thủ tục đưa tang, thì cụ bỗng dưng chết đi sống lại trước sự kinh ngạc của người thân, bạn bè. Để rồi cũng từ đó, cụ như trở thành một người hoàn toàn khác.
Chết sau cơn bạo bệnh
Người mà chúng tôi nói tới đây là cụ bà Trần Thị Sương, sinh năm 1924, quê gốc tại Hội An, Sa Đéc. Nhưng năm 1954, do gia đình bị giặc Pháp truy lùng gắt gao nên đã trốn lên Tây Ninh và sống từ đó đến nay.
Bà Trần Thị Sương trước căn nhà của mình ở ấp Trường Lưu.
Ngày 2/7, vào khoảng 8 giờ tối, đột nhiên trong người cảm thấy khó chịu, bà vội vào giường nằm, bỗng thấy chân tay lạnh dần. Bà cố gắng gọi người nhà nhưng hình như không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của bà. Lúc đó bà có cảm tưởng máu trong người đặc lại, tim đập loạn, hơi thở nặng nhọc, đầu tê dần, lưỡi cứng lại không còn cử động được nữa.
Trong lúc đau đớn, hấp hối ấy, bà bỗng thấy một vầng sáng tròn đường kính khoảng 2 thước hiện ra trên đầu như chong chóng, có một sợi dây nhỏ màu xám, nối liền vầng sáng đến đỉnh đầu bà, vầng sáng càng quay nhanh, bà càng mệt, hơi thở gần như đứt đoạn, rồi vầng sáng và sợi dây bỗng biến mất. Lúc ấy, bà thấy tự nhiên khỏe lại, liền đứng dậy nhẹ nhàng, ngó thấy xác mình đang nằm bất động. Bấy giờ, bà mới biết mình là một chơn linh đã xuất khỏi xác.
Bà Sương tiếp tục câu chuyện: “Lúc này, tôi định đi ra đằng trước liền thấy mình đi xuyên qua vách nhà, thấy người nhà tôi đang nằm ở đi văng. Tôi đến trước bàn thờ Đức chí tôn bỗng thấy có hai đấng thiêng liêng hào quang lấp lánh hiện ra, một ông mặc đạo phục màu xanh, một ông mặc đạo phục màu trắng cầm cây phướn dài, đứng ở sau lưng tôi, lạ một điều là hai đấng thiêng liêng ấy nghĩ gì tôi hiểu ngay tức khắc, chứ không phải nói ra”.
Dù thời gian đã trôi xa mấy chục năm, bà Sương vẫn nhớ, lúc linh hồn bà xuất ra khỏi xác: “Tôi nhìn thấu qua tường nhà thấy chung quanh một màu u tối, vô số chơn hồn bị đọa qua lại, than khóc rên la nghe thảm não. Tôi cảm thấy tất cả đều là huyết nhục của mình, nên rất đau buồn vì nỗi thống khổ của họ. Lúc này, theo lời dạy của đấng thiêng liêng, chơn linh của tôi bay bổng lên cao. Ông cầm phướn giảng giải cho tôi biết: Đây là cảnh thiên thai trên cõi trần một bực”.
Lúc này, bà thấy ở đây khắp nơi nhà cửa, cây cối, y phục con người…mọi vật giống như cõi trần. Tuy nhiên người ở đây cốt cách phong lưu đẹp đẽ, có người già râu dài, nhưng trong sắc diện vẫn còn trẻ, mọi sinh hoạt ở đây đều có vẻ an nhàn và không có tiếng động.
Rồi bà gặp Thượng đế. ông nói: “Công quả con chưa đủ, chưa ở lại được, phải trở lại lập công, sẽ có thần thánh giúp”.
Thế là ngay lập tức, có một luồng sáng từ Thượng đế bay xẹt xuống ngang đầu khiến bà Sương cảm thấy nhẹ nhàng, thông thái hắn. Tiếp đó, như có ai ở đằng sau xô bà, khiến linh hồn bà trở về với thân xác mình và tỉnh dậy sau một đêm chết đi.
Trong ký ức của mình, bà nhớ, lúc ngồi dậy, thấy khung cảnh xung quanh nhốn nháo, tiếng khóc, tiếng nói inh ỏi. Thế rồi biết bà tỉnh dậy, ai ai cũng xúm lại xem.
Bỗng dưng tỉnh dậy và sống khác trước
Những cụ già trong ấp Trường Lưu cho biết, nếu khoảng 2 giờ đồng hồ nữa mà bà Sương không tỉnh dậy thì mọi người sẽ làm công tác khâm liệm tử thi để đưa bà nhập quan. Nhưng thật không ngờ mắt bà Sương nhấp nháy, mở dần, rồi từ từ ngồi dậy, khiến ai ai cũng tròn mắt kinh ngạc.
Cũng từ đây, con người bà Sương như biến thành một người hoàn toàn khác. Trước khi chưa chết, bà không ăn chay, không tin có linh hồn, Thượng đế, nhưng kể từ khi sống lại, mỗi ngày bà đều ăn chay. Bà nói: “Sẵn có bàn thờ Thượng đế của ông bà ở đó, tỉnh dậy mỗi ngày tôi thắp hương thờ bốn bận, sáng trưa, chiều tối. Trước khi chưa chết, mặc dù có đó nhưng chẳng mấy khi tôi thắp hương”.
Từ đó bà quyết sống một đời sống có tâm linh, tín ngưỡng, sẵn sàng làm điều thiện.
Bà Sương nghĩ, làm như thế sẽ cung cấp cho mọi người kiến thức, lòng tin vào đạo, giúp họ sống tốt hơn với cha mẹ, ông bà…Đó mới là sự giúp đỡ lâu dài, bền vững.
Chết đi sống lại, không phải là chuyện hiếm
Cho đến nay, nhiều cụ cao niên ở làng Trung Bính, xã Bảo Ninh, thị xã Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình vẫn còn nhớ chuyện bà Nguyễn Thị Kỳ chết đi sống lại.
Sinh năm 1898, lấy chồng lúc 16 tuổi, bà Kỳ có 10 người con. Năm 1950, sau hai tuần ốm nặng, không ăn uống gì, bà mất. Ông Nguyễn Ty, một người trong họ được phân công khâm liệm. Tuy nhiên, vì cô con gái đầu là chị Nguyễn Thị Táy lấy chồng xa, chưa về kịp để nhìn mặt mẹ lần cuối nên thi thể bà Kỳ mới chỉ được tắm rửa, thay quần áo rồi đặt nằm trên giường.
Khoảng 2 tiếng đồng hồ sau khi bà Kỳ chết, ông Nguyễn Ty bỗng nghe bà Kỳ kêu ú ớ. Tờ giấy điều đắp trên mặt bà động đậy rồi hai tay bà đột nhiên vung lên. Thu hết can đảm, ông Ty lại gần, giở tờ giấy ra thì thấy bà Kỳ mở mắt. Bà thều thào: “Cho tao chén nước, khát quá!”.
Mọi người xúm vào đỡ bà dậy. Uống cạn chén nước, bà hỏi: “Làm gì mà tụ tập đông thế? Hôm nay cúng ai mà có hương đèn?”.
Thế rồi, sau lần “chết” đó, bà Kỳ sống thêm 31 năm nữa, đến năm 1981 bà mới thật sự… ra đi. Cũng tương tự như thế, có bà Phạm Thị Châu, ở làng Đồng Hải, thị xã Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình. Năm 1992, bà đã 79 tuổi nhưng vẫn còn mạnh khỏe, minh mẫn. Một buổi chiều, sang thăm hàng xóm về, bà bảo mệt. Mặc dù gia đình đã bôi dầu, xoa bóp nhưng khoảng 1 tiếng sau thì bà bất động, chân tay lạnh toát, mất tri giác, tim ngừng đập.
Tin bà Châu chết được gia đình nhanh chóng thông báo cho thân bằng quyến thuộc để lo việc tang lễ. Tuy nhiên, trong khi chờ đến giờ nhập quan thì bất ngờ bà Châu… sống lại, và sống thêm được 11 năm, thọ 90 tuổi.
Một người khác là bà Trần Thị Ban, 83 tuổi, cư trú tại thôn 2, xã Xuân Lam, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh. Năm 40 tuổi, bà bị bệnh nặng rồi qua đời. Tử thi đắp chiếu để suốt một đêm nhưng gần sáng, mẹ bà vừa bước lại gần thì đột nhiên nhìn thấy bà Ban… nhúc nhích! Mở chiếu ra, bà Ban lồm cồm ngồi dậy. Hiện nay bà vẫn còn sống cùng người con gái của bà ở thôn 2.
Cũng tại xã Xuân Lam, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh, nhưng ở thôn 3 có cụ Trần Cảnh. 17h ngày 17/6/2002, sau một cơn đau nặng, cụ ra đi. Đến 5h sáng, một số bà con họ hàng đang tụ họp để lo việc tang ma bỗng thấy cụ… cựa quậy rồi vài tiếng sau, cụ mới tỉnh hẳn. Khi anh con trai trưởng đỡ cụ ngồi dậy, cụ hỏi liền: “Bây mần cái chi chi mà ầm ĩ lên rứa?”. Đến nay, cụ Trần Cảnh vẫn khỏe mạnh, chỉ có điều tai cụ hơi nghễnh ngãng và mắt không còn nhìn rõ như trước.
Bài viết liên quan
- TOP 5 ca sĩ cát-sê cao nhất Việt Nam, một cái tên gây bất ngờ
- Trước khi ly hôn, con trai ghé vào tai tiết lộ một bí mật, tôi hoang mang đến mất ngủ cả đêm
- Lộ clip Đàm Vĩnh Hưng bị ngã ở nhà tỷ phú Mỹ, nhân chứng sống tuyên bố cứng rắn trước khi ra tòa
- Chị dâu bất ngờ biếu mẹ tôi 1 tỷ làm cả nhà kinh ngạc
- Vụ cầu hôn rồi sát hại bạn gái: Nghi phạm đã có vợ và 3 con