Giá ngay từ đầu anh biết trân quý tình yêu, hạnh phúc đẹp của mình với cô vợ ngoan hiền, vừa được nết vừa được người đó thì làm gì có sự nuối tiếc như bây giờ?
Tôi và Toàn thân nhau suốt những năm học cấp hai và cấp ba trường huyện. Toàn hiền lành, không đua đòi và nổi tiếng tốt bụng. Tuy hoàn cảnh gia đình còn khó khăn nhưng Toàn không ngại chia sẻ với tôi. Thấy chúng tôi gắn bó, cùng giúp nhau học tập nên bố mẹ đôi bên đều coi tôi và Toàn như con một nhà.
Tôi đỗ vào trường Kiến trúc, còn Toàn trở thành sinh viên của trường Đại học Bách khoa. Những dịp nghỉ tết, nghỉ hè hai chúng tôi luôn rủ nhau để cùng về quê và cùng lên một lúc. Rồi tôi có một nửa kia của mình. Đó là dịp các trường đại học trong thành phố tổ chức buổi giao lưu văn nghệ. Vốn có chút năng khiếu về đàn guitar, tôi mạnh dạn độc tấu một bản nhạc tình ca. Trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người tôi vác cây đàn lên vai bước xuống sân khấu. Do bất cẩn tôi để cây đàn va phải một bạn nữ. Tôi rối rít xin lỗi và khi ngẩng lên tim tôi loạn nhịp bởi ánh nhìn trong mắt của một cô gái đẹp.
Không bỏ lỡ cơ hội, qua bạn bè tôi biết cô gái dịu dàng nhỏ nhắn đó tên My, là sinh viên năm nhất của trường Đại học Ngoại ngữ. Với danh hiệu hoa khôi của khoá, tôi biết My có không ít vệ tinh vây quanh. Thế nhưng với sự kiên trì chứng minh tình cảm chân thành của tôi dành cho My, cuối cùng My cũng nhận lời làm bạn gái của tôi khi tôi chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp và em cũng sắp kết thúc năm thứ ba của mình.
Ra trường, nhờ công việc tại một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài cho thu nhập ổn, nên tôi cũng giúp My về kinh tế để em không phải vất vả chạy đôn chạy đáo kiếm việc làm thêm như trước nữa.
Về phía Toàn, may mắn Toàn cũng có tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi nên xin được việc làm ngay trong thành phố với mức lương đủ sống. Tôi không giấu chuyện tình của tôi và My mà tâm sự hết với Toàn. Còn với My, tôi luôn kể sự tốt bụng của Toàn, sự gắn bó thân thiết của chúng tôi hơn chục năm nay nên My cũng ngưỡng mộ và quý mến Toàn.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức ngay sau khi My trở thành giảng viên của một trung tâm ngoại ngữ trên phố. Quà mừng cưới của bố mẹ đôi bên là căn hộ chung cư đủ rộng để chúng tôi có nơi an cư và lập nghiệp. Là kiến trúc sư trẻ lại giỏi nghề nên khi công ty mở rộng thị trường vào một tỉnh miền Trung, giám đốc ưu tiên cử tôi tháp tùng sếp vào khảo sát. Chuyện xa nhà với tôi là đương nhiên, chỉ thương My cơm ăn một mình, đêm về lại chăn đơn, gối chiếc…
Rồi không biết “ma đưa lối, quỷ dẫn đường” thế nào mà tôi lại phải lòng một em tiếp viên quán karaoke ở cái tỉnh xa xôi, nắng gió đó. Em trẻ trung, xinh như mộng lại giỏi ngón nghề chiều chuộng từ A đến Z khiến tôi khó lòng từ chối.
Về với vợ, nhưng trong tôi lúc nào cũng nhớ đến cô nhân tình nõn nà, bốc lửa. Tôi dối My với lý do đi công tác để mỗi cuối tuần bay vào “cháy” hết mình với cô bồ trẻ. Một lần tôi đang “vui vẻ” với bồ thì nhận được điện thoại của Toàn báo tin My phải mổ cấp cứu vì đau ruột thừa. Dĩ nhiên tôi viện cớ công tác xa để nhờ Toàn chăm sóc My hộ tôi.
Không những một lần mà nhiều lần khi My cần thì tôi đang bận hú hí với tình trẻ, nên cuối cùng vẫn là Toàn bên My… Sau 10 ngày phép để đưa bồ nhí đi du lịch tôi trở về nhà, chết điếng khi không thấy vợ đâu, mà chỉ có lá đơn ly hôn My đã ký sẵn, kèm mảnh giấy nhỏ ghi rõ: “Em biết anh ở đâu và cùng ai! Anh không cần giải thích. Mọi chuyện sẽ được giải quyết ở tòa án.”
Cô bồ quyến rũ luôn biết cách moi tiền của tôi cũng biệt tăm khi tôi bị công ty sa thải vì không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Một năm sau ngày chia tay My, tôi đau đớn, tiếc nuối khi nhận được tin Toàn và My về chung một nhà…
Chia sẻ từ bạn đọc
Với những gì đã xảy ra trong câu chuyện trên, giá như từ đầu anh biết trân quý tình yêu, hạnh phúc đẹp của mình với cô vợ ngoan hiền, vừa được nết vừa được người đó thì làm gì có sự nuối tiếc như bây giờ?
Anh chỉ vì sống hưởng thụ bản năng, lợi dụng việc hay đi công tác xa để bồ bịch, gái gú mà không biết mình đã nhẫn tâm làm tổn thương vợ đến mức nào. Rồi anh còn lợi dụng lòng tốt của cậu bạn thân để liên tục nhờ vả cậu ấy chăm sóc vợ anh lúc vợ ốm đau, cô đơn…
Nhưng thôi có phân tích bao nhiêu thì chuyện cũng đã có hồi kết. Anh đúng là “có không giữ, đến lúc mất đừng tìm”. Theo tôi, nếu anh đã biết sai, biết ân hận, nuối tiếc với những gì mình đã gây ra thì anh nên bình tĩnh, nghiêm khắc rút ra bài học tự răn để sống tốt hơn.
Một điều nữa tôi cũng khuyên anh nên chấp nhận và ủng hộ hạnh phúc của vợ cũ và bạn thân, không gây phiền hà cho cuộc sống riêng của họ. Anh còn trẻ, có học thức, có cơ hội để làm lại cuộc đời còn rộng mở. Cố gắng lên anh nhé. Mong nhận được tin tốt lành từ anh.