Cho đến tận bây giờ, lúc viết những dòng tâm sự này tôi vẫn thật sự không thể hiểu nổi mình đã sai ở điểm gì. Tôi có một gia đình, tôi ngày đêm cố gắng nhiều nhất có thể để chăm sóc tốt cho gia đình của mình. Chẳng lẽ điều đó là sai.
Tôi làm cho một công ty liên doanh với nước ngoài. Ban đầu thì khối lượng công việc cũng rất bình thường. Tôi vẫn có thời gian để chăm sóc, trò chuyện cùng vợ, đưa con đi chơi công viên. Nhưng sau đó tôi được cất nhắc lên chức.
Đồng nghĩa với việc lên chức là tôi sẽ phải dành gấp đôi thời gian bình thường mình có cho công việc. Việc trước đây của tôi, vợ tôi đã có nhiều phàn nàn. Cô ấy nói tôi dành quá nhiều thời gian cho công việc, không quan tâm gì đến mẹ con cô ấy rồi. Giờ mà nhận việc mới này, sợ sẽ chẳng có nhiều thời gian hơn nữa, thế nhưng lương lại nhiều. Tôi bảo với vợ:
– Đây thật sự là công việc mà anh mong muốn. Với lại có nhiều tiền rồi thì anh mới chăm sóc tốt cho mẹ con em được.
– Anh chắc chắn rằng mình sẽ lo tốt cho mẹ con em nếu như anh nhiều tiền.
– Anh chắc chắn.
Tôi đã chắc như đinh đóng cột thế. Nhưng cho đến khi nhận việc, tôi biết rằng mình đã nhầm. Trước đây 1 tuần tôi còn cố gắng về ăn cơm tối với vợ con được khoảng 1, 2 bữa. Nhưng còn bây giờ, cả tuần, thậm chí là cả tháng cũng chẳng được bữa cơm nào với vợ con.
Ngày nào tôi cũng ra khỏi nhà từ 6h nhưng đến nửa đêm mới về. Hôm vừa rồi có kỉ niệm 5 năm ngày cưới với vợ, tôi có hẹn cô ấy nhưng rồi cũng chẳng đến được. Vợ giận, tôi hiểu rõ điều đó thế nhưng tôi lại vì công việc, vì bận đến cái mức chẳng thể nào dành thời gian để mà dỗ dành vợ.
Chỉ biết nói rằng tôi bận việc quá nên xin lỗi vợ. Tôi định hôm nào đó sẽ bù đắp một buổi thật hoành tráng cho vợ. Ai ngờ còn chưa bù đắp được thì hôm đó con tôi ốm sốt nhập viện. Có cuộc họp quan trọng xong phải đi tiếp đối tác nên tôi không thể nào qua được. Tôi chỉ còn biết chuyển khoản nhanh tiền viện phí cho vợ mà thôi.
Sau lần đó, tôi phát hiện ra vợ chẳng còn ca thán tôi đi sớm về muộn, chẳng còn hỏi tôi có về nhà ăn cơm không. Một mình cô ấy tự chăm con, tự cho con đi chơi, thậm chí cô ấy ốm cũng không hề báo cho tôi biết. Lúc ấy tôi đang đi công tác, là mẹ tôi gọi bảo thì tôi mới biết được. Tôi định sau đợt bận này sẽ thu xếp đưa vợ con đi chơi xa. Nhưng trước tiên là sinh nhật vợ, tôi phải để cô ấy bất ngờ đã.
Thời gian qua cố gắng cũng có được 1 khoản tiền, tôi quyết định mua tặng vợ một chiếc ô tô, không quá đắt tiền nhưng cũng là tấm lòng của tôi với cô ấy. Ai ngờ mang hoa, mang chìa khóa ô tô tặng vợ, tưởng cô ấy bất ngờ thì người bất ngờ lại là tôi. Chìa ra tờ đơn ly hôn, cô ấy nghẹn ngào:
Ai ngờ mang hoa, mang chìa khóa ô tô tặng vợ thì cô ấy lại đòi ly hôn (Ảnh minh họa)
– Em không cần tiền, em mệt mỏi với sự cô đơn rồi, mình ly hôn đi!
– Sao lại ly hôn? Anh có làm gì sai đâu. Sao em lại đối xử với em như vậy?
– Anh không sai, là em sai. Là em không quen với sự cô đơn, là em không quen phải một mình gánh vác tất cả mà không có anh, là em không quen khi chồng em kiếm được nhiều tiền nhưng lại chẳng thể dành thời gian cho vợ con. Là em sai, nên em ly hôn để anh đi tìm người mới tốt hơn.
Tôi lặng người trước từng lời vợ nói. Cô ấy nói ly hôn là lỗi của cô ấy thế nhưng thực chất, lỗi lại là ở tôi. Nhìn cô ấy rơi nước mắt bước đi, tôi xót xa nhìn bóng lưng ấy.
Tôi biết mình có lỗi khi đã bỏ bê vợ con nhưng có đến cái mức phải chịu cảnh ly hôn như thế này không. Đàn ông lo đầy đủ tiền bạc nuôi vợ con thì có gì là sai đâu. Câu chuyện hiện tại của vợ chồng tôi bế tắc quá, tôi thì không muốn ly hôn chút nào cả. Giờ theo mọi người tôi cần phải làm thế nào với chuyện này đây.