Sau tiệc cưới của em trai, mặt dây chuyền ngọc bích 10 triệu của con trai bị mất và cái kết khi tìm ra thủ phạm

Thấy chúng tôi cãi nhau, mẹ đi tới rồi kéo ra chỗ khác. Mẹ còn nói rằng tôi ngu dốt, sau này còn như vậy thì đừng bao giờ về nhà này nữa.

Mấy hôm trước, em trai tôi cưới vợ. Vợ chồng tôi đưa con trai 5 tuổi từ trong nam về quê ăn cưới. Đã một năm rồi không gặp nhau, tôi và các anh chị em có quá nhiều điều muốn nói nên khi vừa về tới nhà mấy chị em nói chuyện không dứt ra nổi.

Ngày cưới diễn ra rất đông vui và hoành tráng. Con trai tôi thấy nhiều người tụ tập nên nó thích lắm, chạy quanh sân, xúm xít lại gần mọi người. Tôi nói với thằng bé rằng trong này có nhiều người nên phải chú ý cẩn thận, đừng để bị ngã! Thằng bé dường như tìm được thú vui mới nên không quan tâm đến những gì mẹ nói. Nói thật là lúc đó tôi đã bất cẩn khi không để ý sát sao tới con trai vì nó đang đeo một mặt dây chuyền bằng ngọc bích quanh cổ.

Mặt dây chuyền bằng ngọc bích này là vật gia truyền của gia đình chồng tôi. Bố chồng đã cho chồng tôi sợi dây này, tới khi  tôi sinh con thì chồng lại tặng nó cho con trai. Có lần tôi đã vô tình đi qua tiệm ngọc hỏi giá thì bà chủ nói là mặt ngọc này có giá trị khoảng 10 triệu. Bà ấy còn nói đây là ngọc bích cao cấp. Tôi cũng không biết là ngọc gì, chỉ biết bố chồng nói mặt dây chuyền này có thể phù hộ cho sự an toàn của mọi người.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, khi đang chơi đùa với con trai thì theo một phản xạ tự nhiên tôi nhìn xuống cổ con và thấy mặt dây chuyền ngọc bích đã biến mất. Vì sợ bị chồng mắng nên tôi cố gặng hỏi con để tìm manh mối, mãi sau nó mới trả lời: “Bác có mái tóc xoăn đã ôm con, bác ấy nói rằng mặt dây chuyền ngọc bích của con rất đẹp, và sau đó bác bỏ đi”.

Tôi nhớ lại, quả thật có một người trong tiệc cưới hôm nay có mái tóc xoăn, người này không ai khác chính là chị dâu của tôi. Lúc vừa từ quê chồng lên đây, chị ấy còn nắm tay tôi tay bắt mặt mừng, hàn huyên đủ chuyện. Vậy mà…

Sau tiệc cưới của em trai, mặt dây chuyền ngọc bích 10 triệu của con trai bị mất, khi tìm ra thủ phạm tôi còn bị mẹ mắng thêm-1

Tôi liền đến gặp anh trai để nói sự việc, không ngờ anh ấy không những không bênh tôi mà còn nói tôi làm to chuyện, một mặt dây chuyền ngọc bích cũ kỹ thì đáng giá bao nhiêu. Anh còn nói: Nnhà chị dâu có điều kiện, đừng nghĩ sai cho người tốt, tiền trong nhà họ không thiếu sao phải làm trò này”. Nhưng dù sai hay đúng thì tôi cũng muốn hỏi cho rõ ràng nên bắt anh trai phải làm cho ra lẽ.

Sau đó, vì không chịu nổi lời cằn nhằn của tôi nên anh trai đã nói với chị dâu chuyện này. Không ngờ chị dâu nghe chồng nói vậy thì vừa khóc vừa mắng chửi bù lu bù loa lên: “Cô đừng có mà ăn nói hàm hồ, suy bụng ta ra bụng người. Nhà tôi thiếu gì mà phải lấy mấy thứ đồ rẻ tiền ấy. Được rồi, đã vậy thì ngày mai ly hôn đi”. Nghe đến đây, anh trai tôi sợ quá vội đứng ra can ngăn. Khóc lóc đủ điều, chị dâu liền gọi điện cho chị gái đến đón. Khi chị dâu vừa lên xe ô tô thì con trai tôi liền chỉ vào mặt chị: “Mẹ ơi, đây là người lấy mặt dây chuyền ngọc bích của con”.

Chị dâu lúc này bắt đầu mất bình tĩnh, mắng con trai tôi vu oan cho chị ta. Lúc này, tôi mới trở nên nghiêm túc: “Chị Ly, trẻ con nó không biết nói dối đâu chị ạ. Tại sao bao nhiêu người như vậy, con trai tôi lại chỉ đích danh chị?”. Chị dâu tôi nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Cô nói tôi là kẻ ăn trộm, được rồi, nếu vậy thì đi báo cảnh sát đi. Nếu không phải, đừng trách tôi không nể tình chị em”.

Thấy chúng tôi cãi nhau, mẹ tiến tới, kéo tôi đi và nói rằng tôi ngu dốt, sau này còn như vậy thì đừng bao giờ về nhà này nữa. Tôi phân bua phải trái với mẹ rằng những gì tôi làm là không sai. Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, một cậu bé bước ra và lớn tiếng hỏi chồng tôi: “Chú ơi, đây có phải là mặt dây chuyền ngọc bích của em Luân không?”.

Cậu bé ấy chính là con của chị dâu tôi. Trên tay thằng bé quả thực đang cầm mặt dây chuyền ngọc bích của con trai tôi. Vậy là mọi chuyện trở nên rõ ràng. Cậu bé nói: “Cô ơi, con xin lỗi, mẹ con không cố ý làm vậy. Con không thích mặt dây chuyền bằng ngọc bích này chút nào. Cô đừng gọi cảnh sát nữa, được không?” rồi nó quay sang nói với chị dâu tôi: “Mẹ ơi, mẹ đừng làm thế nữa”.

Vậy là mọi chuyện đã được làm sáng tỏ. Chị dâu và anh trai lúc này mới ngẩn người ra, sau đó hai người đỏ mặt không nói lời nào rồi cùng bỏ đi. Em trai cũng có chút phàn nàn về tôi, vì đêm tân hôn của nó bỗng trở nên ồn ào, náo nhiệt bất đắc dĩ. Để tránh đụng chạm mặt chị dâu, hôm sau vợ chồng tôi mua vé tàu về ngay. Than ôi, có nằm ​​mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chúng tôi về quê ăn cưới mà lại xảy ra chuyện như thế này!

Mời đánh giá

Trả lời