Tôi cưu mang chồng 3 năm thất nghiệp, khi có việc anh đòi ly hôn

Tôi không ngờ những ngày tháng mình vất vả mưu sinh, hết lòng vì chồng lại nuôi dưỡng cho anh tính ích kỷ, để anh quyết định dứt áo ra đi.

Lấy chồng 4 năm, hai vợ chồng vất vả mưu sinh ở thành phố. Việc con cái hiếm muộn khiến tôi thực sự mệt mỏi. Nhiều lần tôi và chồng phải đi khám, gánh nặng kinh tế chồng chất khiến hai đứa cảm thấy không còn sức lực.

Nhưng vì gia đình, tôi vẫn không nản lòng. Tôi làm mọi việc để kiếm tiền, chạy chữa khắp nơi. Cuối cùng, trời cũng không phụ người có công. Sau hơn 4 năm, tôi với anh cũng có một con gái.

Nhưng từ ngày sinh con ra, cuộc sống của chúng tôi càng chật vật hơn, nhất là về kinh tế. Chồng đang có công việc ổn định tự nhiên thất nghiệp. Có lúc tôi buồn lắm nhưng không dám nói ra vì tôi biết tính chồng sĩ diện cao, không thích bị vợ nói này, nói nọ. Tôi luôn tự nhủ, có con là điều tuyệt vời nhất nên dù công việc của anh có không như ý, đó là vì duyên chưa tới.

Tôi nói chồng cứ ở nhà, mình sẽ gánh vác việc kiếm tiền. Mọi thứ trong nhà chi tiêu tiết kiệm đi một chút, vợ chồng cũng không quá vất vả. Ngoài tiền ăn uống, sinh hoạt, lo cho con cái, chúng tôi còn phải trả thêm tiền lãi ngân hàng để mua nhà trả góp.

Thực chất, tôi rất mệt. Nhưng vì chồng, vì con, tôi cố gắng từng ngày. Tôi làm thêm nhiều việc như bán hàng online (trực tuyến), bán hàng thêm trong chung cư, nhận các việc bên ngoài để có thêm tiền trang trải cuộc sống. Chỉ gần một năm, tôi gầy đi trông thấy, thân xác cũng tiều tụy.

Điều tôi buồn là suốt một năm ở nhà, chồng không động tay chân vào việc gì. Khi tôi hỏi tại sao anh không đỡ đần vợ việc nhà cửa như cơm nước, dọn dẹp, bát đũa, chồng kêu “việc đó của đàn bà”. Tôi nói lý với chồng rằng, nếu việc đó của đàn bà thì việc gì của đàn ông, “việc kiếm tiền chăng”?.

Câu hỏi của tôi đã chạm đến lòng tự trọng của chồng. Anh cho rằng, tôi đang coi thường anh không có công việc, không kiếm ra tiền. Vậy là chồng dỗi, hơn một tuần anh và tôi không nói chuyện với nhau.

Những tưởng chồng sẽ chỉ nghỉ việc ở nhà một thời gian rồi đi kiếm việc khác nhưng anh không chịu. Anh nói muốn nghiên cứu thị trường bán hàng để chuyển hướng nghề nghiệp nhưng cả ngày chỉ thấy anh cắm mặt vào chơi điện tử và điện thoại. Đến con cái, chồng cũng bỏ bê. Một mình tôi vừa đi làm, vừa về chăm sóc con cái, kiệt quệ sức lực.

Tôi cưu mang chồng 3 năm thất nghiệp, khi có việc anh đòi ly hôn

Anh nghỉ việc thêm hai năm khiến kinh tế gia đình khốn đốn. Nhưng biết tính chồng, suốt thời gian đó, mệt tôi cũng không dám kêu. Hai vợ chồng sống với nhau như người dưng, chỉ đi làm rồi về ăn bữa cơm chung. Tiền chi tiêu, mời mọc bạn bè cà phê, chồng cũng phải xin tôi vì anh chẳng làm ra một xu nào.

Mẹ anh ra chơi, tôi khốn khổ vì bị anh nói coi thường mẹ, coi thường anh. Chẳng là bữa cơm canh rau đạm bạc trong một tuần mẹ ra chơi khiến anh nghĩ tôi coi thường anh không kiếm ra tiền nên không cho mẹ anh ăn uống đàng hoàng. Có chuyện gì hay nói câu gì không phải là anh nổi cáu, nói vợ cậy làm ra tiền, coi khinh chồng.

3 năm ròng rã chồng thất nghiệp là 3 năm tôi chịu áp lực về kinh tế và tinh thần. Chỉ cần tôi nói động gì đến chuyện đi xin việc hay tính chuyện làm ăn thì chồng lại nói: “Vốn đâu mà làm, tiền một xu không có. Một mình cô làm cũng chỉ đủ lo cho cái nhà chứ đừng nghĩ to tát”.

Một mình tôi làm đủ lo cho cả nhà này, nhưng anh lại không cho đó là việc đáng ghi nhận. Anh thậm chí còn nghĩ lương tôi thấp, chẳng có vốn liếng cũng không chịu vay mượn bạn bè cho anh làm ăn.

Anh liên tục giục tôi vay người này, người kia cho anh lấy vốn nhưng tôi nào có khả năng đó. Lo từng đồng tiền trong nhà đã khiến tôi kiệt quệ, gánh thêm nợ người ngoài nữa thì biết trả thế nào?

Bỗng một ngày đẹp trời, anh nói mình xin được việc thông qua lời giới thiệu của một người bạn đại học. Tôi vô cùng vui mừng vì cuối cùng, chồng cũng có công ăn việc làm, bớt gánh nặng kinh tế cho vợ. Nhưng đi làm được 7 tháng, anh đề nghị ly hôn và không đưa cho tôi một đồng lương nào.

Anh nói mấy năm nay đã chịu đựng tôi, chịu đựng vợ sỉ nhục, khinh thường. Anh không thích một người vợ có chồng thất nghiệp vài năm đã suốt ngày càu nhàu, khó chịu. Câu nói của anh khiến người đàn bà vốn nên đau khổ như tôi phải phì cười. 3 năm qua, tôi nhẫn nhịn anh thế nào, chỉ có anh là người hiểu. Có lẽ đó chỉ là cái cớ để người đàn ông ra đi.

Tôi thật không dám tin sau 3 năm cưu mang chồng, cho anh từng đồng tiền đi cà phê, cuối cùng lại nhận về cái kết ê chề như vậy. Lòng đau và buồn nhưng tôi không tiếc. Bởi tôi thấy mình đã quá nỗ lực vì cuộc hôn nhân này. Còn anh, anh đã làm được gì cho tôi?

Mời đánh giá

Trả lời